WEBSITE LIÊN KẾT


NGƯỜI GIÀU TÌNH CẢM CHỈ KHỔ
10:50pm ngày 07-10-2012
Hôm nay mình rất vui vì được nhìn thấy ông. Đã lâu lắm rồi mình không thấy tin tức của ông đâu, cái chổ vá xe đó mình vẫn cứ dõi theo nhưng ngày nào cũng thấy một anh thanh niên lạ chiếm chổ. Mình không còn nhìn thấy ông nữa. Hình ảnh cuối cùng mình được thấy ông là cái ngày mình tới trường, thấy ông đi bộ tới gần đèn đỏ rồi cứ đi lòng vòng, lẫng quẩn. Cũng là ngày cuối cùng mình đưa tiền cho ông, từ hôm đó mình không còn nhìn thấy ông nữa. Mình rất lo cho ông, sợ ông chết đói, mình không thể quên được hình ảnh ông đẩy xe ba gác để đẩy mẹ già ngồi trên xe và các công cụ đồ nghề vá xe. Ông cứ ngồi đó, mà nhìn cách ông ngồi như chờ và muốn van xin ai đó hãy đến sửa xe đi. Mẹ ông đã già lắm rồi, sức yếu đi không nổi, mỗi ngày vẫn ngồi cạnh ông. Còn ông cũng không khỏe gì, ông cũng già cỡ tuổi ngoại mình rồi. Lòng mình đau lắm, rất đau, mình mệt mõi lắm. Mình không muốn nhìn thấy những cảnh như thế này nữa, vì mình biết mình quá giàu tình cảm nên mình không thể chịu đựng được khi nhìn thấy những cảnh đau lòng này, mình sẽ khóc và rất mệt. Nhưng tại sao cứ phải để cho mình cứ nhìn thấy những cảnh tượng đau lòng này hoài vậy. Mình rất mệt, thật sự rất mệt. Trước khi vào phòng thi, được nhìn thấy ông, thấy ông an toàn mình rất vui, nhưng trong cái vui đó thì mình muốn khóc, mình đã kiềm nén lại để không phải khóc trong phòng thi, lúc ngồi đợi Hoàng ở trường, có đông sinh viên, mình cũng cố nén lại để không khóc, lúc chạy xe mình cũng cố nén. Lúc ăn chay, trời lại mưa, mình lại thấy nhớ hình ảnh của ông, lai muốn khóc. Mình đã cố nén, mình thật sự rất mệt mõi. Mình rất buồn, tại sao mình không phải là một người giỏi có thể kiếm nhiều tiền để có thể cưu mạng những người già neo đơn, đến khi nào thì mình mới có tiền xây cái quán cơm từ thiện ở sài gòn đây, để những người già mà mình yêu quý có thể no đủ không sợ đói nữa. Lòng đau, đau lắm. Mình đúng là mơ, cứ mơ chuyện trên trời, ngọc ơi, tỉnh lại đi, bản thân mày lo còn chưa xong, chưa lo được cho gia đình thì nói chi đến chuyện lo thiên hạ. Xin lỗi, vì con không phải là người tài giỏi, không thể lo được cho các cụ có một cuộc sống tốt hơn. Hãy chờ con, con sẽ cố gắng học kinh tế, con sẽ cố kiếm tiền, rồi một ngày con sẽ thực hiện được ước mơ của con, rồi các cụ sẽ không còn khổ nữa. Hãy chờ con nhe. Ông ơi, con thương ông lắm. Bà ơi, nhìn bà ngồi đó con thấy đau lắm. Nhìn ông ăn cơm trắng không với nước canh mà con thấy đau lắm. Đau lắm, rất đau. Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu Tại sao, tại sao, tại sao ........... Huuuuuuuuuuuuuuuuuu Mệt mõi quá đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng để lại nhận xét bên dưới